Một bài thơ về thời... lạm phát
(sưu tầm)
Rứa là hết! Vàng – Đô la phi mã
Còn mong chi ngày trở lại Giá ơi
Quên làm sao Em hỡi lúc chia phôi
Bởi tăng trưởng hai đứa mình nghẹn nói
Xăng dẫn trước, vọt lên cao chới với
Điện rượt theo, thịt cá cũng a dua
Cơm tại gia mà chay tịnh như chùa
Hàng dây tiếng thở dài trên miệng vợ
Biết chăng Em nỗi lòng anh khi đó
Nó tơi bời đau đớn lắm Em ơi
Mà sao Em còn luyến tiếc không rời
Nơi bão giá tràn qua như cơn lốc?
Đêm thao thức nằm mơ mình có lộc
Cho quên đi bao nỗi nhọc ban ngày
Cho quên đi lương tháng nhẹ như bay
Quên toan tính, ngược xuôi, tất tả
Em ngoái cổ nhin anh ta chỉ trả
Thầm cho nhau, đôi mắt ướt ly sầu
Biết làm sao em hỡi nói cũng nhau
Lạm phát vẫn tăng hoài như ngựa vía
Thì em hỡi, tăng lên, đừng tiếc nữa
Ngại ngần chi nấn ná chỉ thêm phiền
Tăng đi em, can đảm giá xăng lên
ừ đi bộ phải đâu là tội lỗi!
Anh mới hiểu càng ngậm ngùi khổ tủi
Càng dày thêm khát vọng đổi đời mau
Tăng đi em, ai chóng phất, chóng giàu (?)
Mặc con sãi vẫn vào chùa quét lá
Để thêm nhớ mai sau ngày Bão Giá
Mà hôm nay ta mới chỉ bắt đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét