Trong cuộc đời 32 năm đi dạy học của cô, cô có tầng tầng lớp lớp học trò, điều đáng nói là cô rất hạnh phúc được học trò yêu thương quí trọng, nhưng chứa có 1 tập thể nào yêu thương gắn bó thân thiết như trong 1 gia đình đó là tập thể thầy cô và sinh viên của đại học cơ điện Bắc Thái, nói chung, và K10 nói riêng.Tháng 10/2009 một hạnh phúc bất ngờ đến với cô là K10 tặng cô 1 chuyến về thăm lại trường cũ,dự 30 năm ngày ra trường của k10.Sau 1975 cô khó có dịp trở lại miền bắc, gia đình cô còn nhiều trở ngại ,mẹ cô còn nằm lại ỏ nghỉa trang PHI LIỆT vậy mà cô không ra thăm được,nhiều năm liền phải nhờ các a/e k7,k9, thăm viếng dùm. Cô không còn ai ruột thịt ngoài Bắc , nay bạn bè các em cơ điện và đặc biệt là K10 ruột thịt của cô đả thấu hiểu tạo điều kiện để cô có dip về thăm mộ mẹ, thăm lại HẢI PHÒNG nơi cô đã tưng học tâp ở trường HSMN,nơi cha mẹ cô từng sống làm việc ở đây,cô đã lớn lên ở đây nên cô coi HP như quê hương thứ hai của mình.đo là lý do vì sao cô ngày càng yêu quí k10 .