Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Sưu tầm được một bài rất hay về ...các Cụ Rùa

TIN HÓT ĐÂY...
Sau khi phỏng vấn nhà Rùa học, phóng viên BBC bị ai đó xô xuống Hồ
Gươm và mất tích. Chương trình người xây tổ ấm loan tin về một truyền
thuyết mới rúng động lòng người: Kẻ báng bổ thánh thần đã bị thánh
thần trừng phạt. Và nhà Rùa học nhờ cả đời tận tụy về Rùa được nhân
dân phong thần!

Câu chuyện này có thật hay không đang còn là một dấu hỏi.
Nhưng nếu có thật thì phóng viên BBC được dịp gặp Cụ Rùa và cái máu
nghề nghiệp đẩy anh ta vào cuộc phỏng vấn kì lạ.
- Con bẩm Cụ. Rất vinh hạnh được diện kiến Cụ. Xin Cụ cho con được
phỏng vấn Cụ vài điều.
Cụ Rùa rụt đầu vào cổ. Con mèo chết hôm trước còn nghẹn bứ trong cổ
họng vì nuốt không nổi. Già rồi, răng cỏ trệu trạo có nhai được đâu?
- Xin lỗi anh, nếu anh còn gọi tớ bằng Cụ, tớ dập máy! Tớ là con rùa
già chứ cụ kỵ gì?
- Vâng, vâng, nhưng mà nhà Rùa học khả kính của chúng con dạy thế, con
nào dám. Nhà Rùa học còn dạy rằng, Cụ còn đang giữ thanh gươm báu cách
đây 600 năm, không biết có thật không?
Cụ Rùa nghẹo cái cổ sứt sẹo sang một bên, giơ đôi bàn chân sứt móng ra
trước mặt gã phóng viên:
- Sao không nói cả ngàn năm trước luôn cho nó thiêng? Từ thời cái ông
An Dương Vương ấy! Vì cho cái móng cho ông ấy đánh giặc mà chân tớ bây
giờ thế này nè!
Gã phóng viên nghi ngờ nhìn. Đôi chân Cụ mất một móng thật, nhưng ghẻ
lở như bị cùi, xung quanh Cụ toàn rác rưởi hôi thối, chổi cùn, rế
rách…
- Dưới hồ này toàn dao cùn, dao mẻ, chứ kiếm báu kiếm biếc nào đâu. Tớ
mà có thanh kiếm ấy, tớ đã chặt đầu cái thằng gọi là Rùa học ấy? – Cụ
Rùa khì khì bọt nước đầy tức giận.
- Mong Cụ bình tĩnh, đừng nổi nóng làm mất hòa khí với người cả đời
tận tụy về Cụ hơn cả quan tâm đến cha mẹ, con cái mình.
- Láo toét, đạo đức giả! Anh khéo nghe cái thằng trí giả háo danh và
bịp bợm ấy. Nó có thức nổi đến 24/ 24 đâu mà bảo từ năm 91 đến nay tớ
nổi lên chính xác đến 142 lần. Lại còn bảo chào mừng đại hội toàn
quốc, chào mừng ngàn năm Thăng Long. Tớ ngợp thở, tớ đói, tớ ngoi lên
thở, ngoi lên kiếm ăn chứ chào mừng sự kiện cái con khỉ mẹ gì.
- Thế sao trước đây Cụ ngoi lên ít, bây giờ lại ngoi lên nhiều thế?
- Sỉ hảo ấy mà. Mấy lần thoát chết, tớ tưởng mình là thần thật, nên
đói mà vẫn phải cố nhịn để cho mọi người chiêm ngưỡng, chơi trò ma ma
phật cho nó thiêng. Bây giờ thì không sỉ nữa, phải dày mặt, nhịn nhục
ngoi lên giữa thanh thiên bạch nhật tìm cá chết, mèo chết để ăn, mặc
cho bọn chúng đổ xô đến bình luận!
- Nhưng dù sao Cụ cũng là bậc tiên chỉ, sống lâu nhất vùng này. Cụ
đáng được kính trọng! Bọn rùa tai đỏ bố láo với Cụ, dám nhảy chồm chỗm
lên mu của Cụ. Mất dạy!
- Kính trọng con khỉ. Nếu có, dân quanh đây đã không ném mọi thứ bẩn
thỉu xuống đầu tớ. Còn bọn tai đỏ, đừng rủa bọn chúng. Bao nhiêu năm
sống cô đơn, nhờ có chúng mà ta vui. Chỉ có điều hoan lạc, sa đọa với
chúng mà ta bị sùi mào gà thế này. Ngươi có bao cao su nào không. À mà
chẳng để làm gì. Muộn rồi!
Cụ Rùa xấu hổ lại rụt đầu vào cổ. Gã phóng viên an ủi:
- Nhưng mọi người vẫn thật lòng muốn cứu Cụ, chữa bệnh miễn phí cho
Cụ, mong Cụ sống lâu muôn tuổi để cho đất nước yên bình.
Cụ Rùa bổng nổi trận lôi đình, miệng sùi bọt mép:
- Cái thằng giặc già Đức cống. Hôm qua đứng trên ca nô, bắt loa sủa
ong ỏng để điều binh khiển tướng, giăng lưới bắt ta. Chúng dùng đội
đặc công, thủy quân lục chiến, nghe nói sắp điều cả trực thăng đến săn
bắt ta như bắt cướp vậy. Gọi ta là thần thánh sao không gọi thần y,
thánh y đến cứu ta mà cho gọi thú y?
Gã phóng viên lẳng lặng không nói gì thêm nữa. Nửa đêm Cụ Rùa đưa gã
phóng viên lên bờ. Sáng hôm sau, nhân lúc nhà Rùa học đi tập thể dục
quanh hồ và lầm bầm gì đó trong miệng, gã phóng viên đến chào và cho
Cụ Rùa học nghe lại băng ghi âm đêm qua phỏng vấn Cụ Rùa. Nghe xong,
nhà Rùa học nổi giận:
- Yêu quái, Yêu quái hồ Lục Thủy. Không Rùa Vàng. Không Hồ Gươm nào
hết. Từ nay anh mà còn gọi là Cụ Rùa là tôi dập máy, không trả lời
phỏng vấn anh nữa đấy!
Người phát thanh Chương trình người xây Tổ ấm gọi đây là sự cố ngàn
năm, một sơ suất cần rút kinh nghiệm, không chỉ của nhà đài mà của cả
dân tộc!
--
Thân mến!
Nguyễn Trọng Bằng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét