Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

BẢY BƯỚC DẪN TỚI THA HÓA

   Nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh (em gái bạn Bằng) có bài viết rất hay "NỖI SỢ HÃI HAY SỰ VÔ CẢM". Đó là sự tự vấn của nhà thơ trước nỗi sợ hãi rằng có hay không sự vô cảm đang ngày một tăng trong mỗi con người, trong xã hội. Rằng phải chăng đó cũng là một bước dẫn đến sự THA HÓA.  Nhân nhà thơ có nhắc tới bài viết "Bày bước dẫn tới sự tha hóa" của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn (những bài viết gần đây của anh thể hiện anh đang vươn tới tầm một nhà văn hóa), tôi xin giới thiệu với các bạn bài viết đó của anh. TCV

1. Sự kiếm sống hằng ngày là một khái niệm lâu nay chúng ta hay lẩn tránh, và nó chỉ tồn tại như một giá trị ẩn, không được mang ra tính toán công khai. Nhưng phải thừa nhận nó vẫn là nhu cầu có thực, hàng ngày gây sức ép với mọi người. Có nhiều việc ta biết là trái đạo lư song vẫn phải làm, chẳng qua chỉ là nhằm kiếm thêm tiền bạc, để cùng với đồng lương còm cõi, duy trì sự sống của bản thân và gia đình.
Nhiều lúc ngồi một mình tỉnh táo, đối diện với lương tâm, hẳn nhiều người phải công nhận là quanh mình số người hiền lành thánh thiện ngày một ít, số khôn ranh kiếm chác ngày một nhiều thêm.

2. Các thói xấu lấn lướt ta mỗi ngày một ít. Thời gian đầu ta thường vừa làm vừa tự nhủ: chỉ chấp nhận đầu hàng lần này nữa thôi, sau sẽ không bao giờ tái diễn! Nhưng càng về sau, sự dằn vặt càng thưa thớt đi. Đời sống hàng ngày mang lại bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi, khiến cho mỗi người chỉ có cách trượt theo thói quen và tránh nhất là gây thêm cho mình những phiền phức.

3. Có một điều thường viện ra để an ủi, ấy là khi thử đưa mắt quan sát thấy không phải chỉ có riêng mình làm bậy, mà chung quanh, cả những người có uy danh hơn, có trách nhiệm hơn, cũng đâu có giữ được lý tưởng "Hơi đâu gái góa lo việc triều đình" - đây là lí lẽ của nhưng cái đinh ốc bé nhỏ.

4. Khái quát hơn, quả thật có nhiều việc thấy trái với lương tâm ta vẫn cứ làm, vì xem ra chung quanh mình, mọi người đều hành động như vậy. Mà thói quen trông trước trông sau mà sống đă ăn vào ta rất nặng. Ta sợ trở thành đơn độc, lại càng sợ mang tiếng chơi trội, dám khác mọi người (!)

5. Người ta ai mà chẳng vừa sống vừa để xem cách sống của mình được đánh giá ra sao, lòng tốt của mình được đền đáp ra sao. Đến lúc thấy bao nhiêu cố gắng của mình cũng vô ích, những người tốt như mình thường thua thiệt, còn những kẻ xấu cứ được đủ thứ và lại leo cao măi lên - thì đành ngán ngẩm buông xuôi (Sau khi phát hiện điều này, một số sẽ giăy giụa cốt vớt lại ít quyền lợi mà họ cho rằng họ đáng được hưởng. Từ ấy trở đi, họ dám sống rất tàn bạo).

6. Chắc chắn trong ta không bao giờ chết hẳn con người lí tưởng, con người tha thiết với sự nghiệp chung. Giả sử được xă hội dang tay giúp đỡ, thì sau những lầm lỡ ban đầu, cũng tu tỉnh trở lại. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng. Có vẻ như điều mà xă hội mong đợi hơn cả ở các thành viên chỉ là những câu chung chung. Nảy sinh tình trạng phân thân, sống một đằng, nói một nẻo, và bởi lẽ, trước mặt bàn dân thiên hạ, giữa thanh thiên bạch nhật, ta vẫn luôn mồm nói điều tốt, nên càng yên tâm xoay xỏa kiếm chác trong bóng tối.

7. Đến lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng "quen mất nết đi rồi", có lẽ sẽ không bao giờ hoàn lương được. Sự lo sợ có tới (lo sợ chứ không phải hối hận) và để giải ḥa, ta xoay sang cầu cúng, xin xỏ, hối lộ thánh thần. Mê tín chính là mắt xích cuối cùng của sự tự làm hỏng, nhờ có mê tín, các khâu hoạt động khác có thể diễn ra một cách êm đẹp. Đại khái giống như một thứ bảo hiểm!

Quá trình tha hóa, quá trình tự đánh mất mình ở chúng ta có chỗ khác. Ai cũng chỉ sống một lần trên đời, cái gì mất đi vĩnh viễn không lấy lại được nữa. Vậy cần gì phải mang bản thân ra mà tra khảo cho thêm rách việc?! Có thể có một số người đă nghĩ thế và họ có lí của họ.

Về phần mình, tôi muốn đề nghị một cách nghĩ khác: Ít ra chúng ta cũng nên sòng phẳng với nhau. Sự đánh giá chính xác về bản thân nên được xem như một phần di sản của một lớp người đă trưởng thành để lại cho các lớp kế tiếp. Và nếu như nhờ thế một phần, mà những người sau ta sáng suốt hơn, không còn đánh mất mình, tức là ta đă trở nên hữu ích.
Nhiều lúc ngồi một mình tỉnh táo, đối diện với lương tâm, hẳn nhiều người phải công nhận là quanh mình số người hiền lành thánh thiện ngày một ít, số khôn ranh kiếm chác ngày một nhiều thêm.

Và tự ta nữa, nghiêm khắc mà nói, ta cũng đang sống không được như ta mong muốn. Ở đây không nói tới những tội lỗi đă thành danh mục quản lý của pháp luật, mà chỉ nói tới những thói xấu nho nhỏ, những thói xấu vẫn bị coi bỏ qua: xoay xỏa vụ lợi. Làm dở báo cáo hay. Qua loa vô trách nhiệm...Khéo léo tô vẽ ḿnh trước cấp trên. Hùa theo đám đông, nói cho đám đông vừa lòng chứ không dám nói sự thật...

Có phải là không ít thì nhiều, hàng ngày chúng ta đă để cho những thói xấu đó lộng hành? So với con người lí tưởng mà ta muốn noi theo, khi bước vào đời, thì thật ra ta đang xa dần, thậm chí có những phẩm chất tốt mà ta có từ lúc còn trẻ và cứ tưởng giữ được măi, bây giờ đă bị đánh mất....
Vương Trí Nhàn
(Theo báo Văn Nghệ)

4 nhận xét:

  1. Nguyễn Trọng Bằnglúc 09:18 19 tháng 4, 2011

    Cảm ơn Vương đã chia sẻ, theo mình sự vô cảm - tha hóa trong suy nghĩ của mỗi con người hiện nay thật là khủng khiếp, nó có buông tha ai đâu! Có một câu nói: bất cứ sự việc gì trái tim không nhận thấy thì đôi mắt không bao giờ nhìn thấy được! Thật chạnh lòng nghĩ tới tính cộng đồng của người Nhật vượt qua thảm họa thiên nhiên, bao giờ tư duy người Việt mới thoát khỏi lũy tre làng được?

    Trả lờiXóa
  2. Theo BKTT Việt Nam VÔ CẢM là:
    khái niệm đạo đức học của chủ nghĩa khắc kỉ Xtôa, đòi hỏi hoàn toàn dứt bỏ mọi tình cảm, dục vọng vì tình cảm, dục vọng là nhân tố chủ quan làm cho sự suy nghĩ trở nên thiên lệch.
    Vậy tôi, bạn & mọi ngì muốn là con Ngì hay là cỗ máy được lập trình ? Hẳn là ai cũng muốn là con ngì : có tình cảm , có dục vọng .
    Tha hóa theo Từ điển Việt - Việt là : Biến chất đi thành xấu . Chắc chắn chẳng ai muốn mình biến chất đi thành xấu !
    Hỡi ôi ! Vô cảm - Tha hóa đang từng ngày , từng giờ , ko muốn nói từng giây đang xâm lấn , len lỏi vào tôi , bạn & mọi ngì . Đừng bao giờ nghĩ mình luôn trong sáng , thánh thiện !
    Tôi vẫn cho rằng làm ngì , dù ít , hay nhiều ai cũng có lỗi lầm , cái chính là phải vượt qua chính mình mà phục thiện .
    Đừng vô cảm như tay Lại Văn Sâm : Hàng loạt sự cố ko kiểm soát nổi của VTV3 trong thời gian ngắn vừa qua mà ko một lời xin lỗi khán giả thính giả trong , ngoài nước . Chưa nói đến phải xin từ chức vì trình độ quá yếu kém . Nói như các Cụ xưa là : " Sống chết mặc bay , tiền Sâm bỏ túi ".
    Chúng ta bất lực ư ? Không !
    Hãy từ tôi , bạn & tất cả chúng ta theo gương cũ của cụ Hồ : Mỗi ngày mỗi ngì làm một việc tốt - Đừng nghĩ cao siêu , việc tốt rất dung dị , giản đơn như : Đi nhẹ , nói khẽ , đưa ngì già sang đường ... vậy thôi !
    Cái cốt lõi vẫn là Giáo dục . Chúng ta hãy hành động đi . Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay !

    Trả lờiXóa
  3. Sao để lỗi font thế, tôi chữa font chữ cho nhé!

    Trả lờiXóa
  4. Tớ cứ nghĩ là hắn cố ý để lỗi font đấy chứ, không thì đã sửa ngay rùi.

    Trả lờiXóa